Chết bó chiếu, bó luôn phận đời.
Sang hèn rồi cũng trả lại cho đời. Cái được phép
mang đi là nghiệp!
Ai chọn được nơi sang-hèn để sinh ra. Súc vật lọt
lòng cất tiếng kêu, con người chào đời bằng tiếng khóc, vậy sang hèn cũng bể khổ,
hết khổ là hết phận người .
Nhìn cảnh bó chiếu 1 xác người và đưa xác bằng xe
máy như súc vật giữa chốn phồng hoa tôi lại hoài niệm về những thân phận con
người giữa đại ngàn rừng rú những năm 80
Ở đó con người và con vật như nhau đều mưu sinh để tồn
tại và trên vạn nẻo đường tìm kiếm vàng trầm, gỗ quí và lâm sản khác.... cái
giá để trả cho những cuộc mưu sinh này là những phận đời, chết trong giá rét ở
rừng sâu nước độc, chết trôi nổi trên sông đến khi tìm được xác cũng không nguyên
vẹn, chết dưới hầm sâu, chết do tranh giành bến bãi... Có những xác chết nằm lại,
có những xác chết được đưa về nhà bằng cách cột chân, tay rồi lòn 1 đòn tay để
2 người khiêng đi, đầu thòng lọng xuống để qua bao đồi núi đầu va vào đất đá...
Nhưng xác về nhà thì đã may. Có nhiều xác người không nguyên vẹn trộn lẫn máu
thịt nhau và được qui tập chung thành mộ nằm lại đại ngàn.
Nhìn thế gian đắm say trong vòng xoáy tham -sân -si
để rồi cuối đời tắt thở. Cái để lại là cái xác. Cái xác đó được trang điểm và được
xe rồng, xe máy đưa tiễn hay xác ở đâu chôn đó đều có điểm chung là làm phân
cho đất
Vậy thôi, chết không phải là hết, chết bỏ lại xác
mang theo nghiệp!