8 tháng trời, quặn thắt nỗi lòng...!
Từ khi phát hiện bệnh em như người mất hồn, tôi cũng vậy. Cứ nghe bác sĩ BV đa khoa ĐN gọi riêng tôi để tư vấn đặc biệt về con đường tìm kiếm sự sống tiếp theo mà lòng cứ co thắc. Tôi quyết định chọn nơi an toàn nhất với hy vọng giành giật lại sự sống dù mong manh trước lưởi hái tử thần gõ cửa mạng em.
Sau tết mọi thứ đều bận rộn, và như thế tôi có 3 ngày để chuẩn bị mọi thứ cho cuộc “hành trình” dự kiến dài ngày ở Singapore, lên kế hoạch, huy động tài chính, tìm dịch vụ, đặt vé máy bay…đến việc tiếp người thân, bạn bè, đồng nghiệp, ai đến chia sẽ đều mang nỗi buồn không dám thổ lộ. Còn em thì thuốc men, chạy vạy khắp nơi gõ cửa chùa, tìm thầy phán … và làm bất cứ điều gì để mua cho riêng mình một sự bình an, may mắn để bước qua cửa tử.
Mọi thứ đã xong, mọi người tiễn chúng tôi tại sân bay ĐN, không ai cầm được nước mắt, đến nhà ga sân bay Nội Bài chờ hơn 1 tiếng, cả 2 thỉnh thoảng nhìn nhau để tìm điều gì đó an ủi, cứ thế, gằm xuống, ngước lên, nhìn sang bên không nói nỗi 1 từ mà nước mắt cứ cay cay. Đến Singapore với một mớ hàng hóa lương thực dự sống dài ngày chúng tôi tìm được chỗ ở giá rẻ, em đã thấm mệt, mắt đờ ra, tôi cũng không hơn gì nhưng cũng phải đến BV Quốc gia Singapore để gặp chuyên gia tư vấn. 1 tuần khám và xét nghiệm lên pháp đồ điều trị với chi phí đã gần hết số tiền đem theo. Bác sĩ gặp chúng tôi để thông báo các bước tiếp theo, và chi phí chuẩn bị. Nghe xong em đề nghị xuất viện ngay ngày hôm đó… Mang nỗi thất vọng về phòng trọ rồi suy nghĩ mông lung, em hỏi tôi: Thôi mai, em với anh đến bệnh viện để xin toa mua thuốc khắc chế tạm thời con bệnh rồi anh và em làm chuyến du lịch ở xứ sở này xong về VN hãy tính chứ 12 tỷ đồng VN thì đào đâu ra anh, tội anh tội con nữa chứ, cứ hy vọng về VN gặp thầy gặp thuốc. Mặc dầu đó là câu nói tự an ủi nhưng tự nhiên tôi thấy em bản lĩnh hơn tôi. Thôi quyết định vậy đi, thế là chúng tôi có 2 ngày du lịch phượt cuối cùng với nhau dưới cái nắng hừng hực ở cái đất nước sư tử này. Đã đi du lịch thì phải vui không nhăn nhó, để chuyện sinh tử bên ngoài chúng tôi có 2 ngày hạnh phúc nhất, đáng nhớ nhất và mua sắm nhiều nhất từ thuốc lá, rượu, dao cạo, bàn chải, dụng cụ học tập, dụng cụ nấu ăn…hình như em chuẩn bị cho cha con tui, còn em không mua gì.
Trở về VN trên chuyến bay Boeing 777 với chưa đầy 1/3 số khách em hơi nhún lạnh có thể do thay đổi thời tiết (nhiệt độ tại Sing lúc đó 33 độ C), trên chuyến bay chiều em có vẻ rả rời, em nằm trên ghế thu người hết cở, tôi đắp chăn và khuyên em vào giấc ngủ sâu với hành trình bay về Hà Nội là 3g15 phút.
Đến Hà Nội với cái lạnh 11 độ và mưa rả rích, bắt taxi đi tìm Khách sạn gần BV và ổn định chỗ ở, em quyết đưa tôi đi ăn lẫu gà ở Cầu Giấy để quên đi cái khẩu vị thuốc bắc ở Sing. “Đi bộ cho vui đi ah” và chúng tôi ăn chưa đến 1/5 con gà dưới đêm mưa Xuân và cái lạnh thấu xương ở Hà Nội…Đêm về mệt lả bỏ hết sau lưng để lặn sâu trong giấc ngủ. Ngày mai bắt taxi để tìm người trợ giúp nhập viện cho tiện.
Ngày đầu tiên đến Viện huyết học và truyền máu Trung ương, người chúng tôi gặp đầu tiên là Viện phó Bạch Quốc Khánh, anh hỏi qua bệnh tình, thuốc thang đang dùng và xem hồ sơ bệnh án ở Singapore rồi anh bảo ngày mai đến làm thủ tục rồi lên gặp ah nhé. Thế là chúng tôi được ưu tiên bố trí về Khoa điều trị tích cực. Viện phó là trưởng khoa, 2 bác sĩ trẻ Bảo Anh và Minh Nhựt điều trị trực tiếp và như vậy chúng tôi chính thức gia nhập “Hội truyền máu”…sống chung với đại gia đình “ma cà rồng” ở mọi lứa tuổi và tập thói quen coi “chia lìa là chuyện hiển nhiên”. Gia nhập hội nước chè, thuốc lào 2 ngàn đồng một ly, cứ đêm xuống là tập trung để đọc chỉ số máu…
Mỗi lần vào hóa chất em lại quá sức chịu đựng người co giật và sốt liên miên, mắt đờ và đục, tay chân như có chuột rúc vào trong, miệng lỡ loét và tóc dần rụng, thân hình teo lại nhưng mặt nũi lại húp lên. Tôi như người chăm trẻ chưa biết lật, chăm già để xoa bóp chân tay, kể chuyện vui để quên đi cái đau đớn mà bệnh tình hành hạ của em… ở đây mọi thứ đều là dịch vụ thậm chí mua cả sự ưu tiên, sự ân cần của điều dưỡng, mua một sự quan tâm đặc biệt của bác sĩ để có sự an tâm mà bước…bước qua đợt 2 với nụ cười của bác sĩ em dần hồi phục… với bản tính không chịu ngồi yên em lại về nghĩ ngơi để tiếp tục hóa trị đợt 3. Đến nhà việc đầu tiên là em tiếp nối dự định làm nhà mới, tôi khuyên em nên dừng, nhưng em chỉ nói đời em chịu cực chịu khổ để dành dụm làm nên căn nhà dù có chết em cũng muốn nhìn nó hình thành trước khi chết. Tôi không cãi em mặc dầu rất biết muôn vàng khó khăn sẽ đến, nhưng để em vui tôi quyết định khởi công xây nhà lần thứ hai trong đời, ngày khởi công, em đi Hà Nội để tiếp tục hóa trị lần 3, “một mình lo 7 lo 3” tôi hết con cái, nhà cửa, công việc lại ngóng về em mà lòng như có lửa đốt…
Hóa trị đợt 4 em bị nhiễm trùng miên mang tôi bỏ hết việc nhà, cứ mỗi lần em như vậy tôi liền ôm áo quần cứ ra thẳng sân bay để tìm chuyến bay sớm nhất. Cứ thế đứng ngồi không yên, có khi chờ cả buổi mới có vé, bụng dạ đầy kiến lửa, dù vất vả đến mấy nhưng mỗi khi ra đến bên giường bệnh em tỉnh lại thấy tôi em cười rất tươi, lòng tôi thấy tự mãng, hơn lúc nào hết em rất cần tôi bênh cạnh, nhưng em cũng biết rằng tôi vừa phải lo xây nhà, con cái còn nhỏ phó mặc cho sự rũi may ở cái công trường ngỗn ngang nhà cửa, cứ thế em lại thương hại cho tôi…
Sống ở cái viện này chứng kiến rất nhiều những khoảnh khắc chia lìa trong lòng cứ thường trực nỗi lo. Nhìn thấy bệnh nhân xung quanh cứ lần ra đi, hôm nay nói cười, ngày mai rê rĩ, quoằn quại chốc lác rồi lìa đời, cuộc sống ở đây vô thường và cứu rỗi, cũng mong cho em bình an, tôi thật sự khủng hoảng niềm tin bèn tìm đến tâm linh cầu trời Phật gia hộ, gõ cửa chùa cầu mong từ bi cứu rỗi cho một mạng người đang phó mặc sự sống cho rũi may. Tôi đi bất cứ nơi đâu, làm bất cứ điều gì, lục tìm ngong ngóng từng thông tin, lên tận Ba Vì để gùi mớ lá của người Dao, 1g đêm phải đi cầu an cho em…và chỉ như thế mới thấy bình an trong thân tâm…
Thời gian trôi, nhà cửa tương đối hoàn chỉnh, dẫn em xem khắp nhà với một mớ “ý kiến chỉ đạo” sửa lại, tôi gật đầu, em yên tâm sẽ theo ý em. Thế rồi, sức chịu đựng có hạn, em dần dần đứng không vững, sống hoang mang, nghe ngóng, ưa về nhà để gần con cái, nhưng về rồi mỗi khi sốt thì lại phải chạy ngay vào BV Đa Khoa Đà Nẵng, lại liên hệ chạy tìm người cho máu. Cứ thế hai bệnh viện như là nhà, em về lại nhà là nhập viện ngay. Em bị nhiễm trùng phổi, nấm mọc trắng miệng, em thích tôi lấy bông ngoáy những nơi nấm mọc, nhìn mặt em có vẻ thích thú, tôi giống như thợ hớt tóc đang ngoáy miệng.
Lần cuối cùng bác sĩ Đa khoa thông báo, bệnh nhân bị đa nhiễm trùng, xuất huyết nhiều nơi, cứ truyền máu liên tục, BV không có đủ cơ số máu, “ngân hàng máu sống” thì huy động không kịp thời em nên ra Hà Nội lại cho kịp. Nhưng thân tâm tôi biết đây là lần cuối cùng vì em đã suy tủy hoàn toàn, khó mà hồi phục lại, tôi đưa em đi trong tâm thái vô vọng, đến bệnh sau khi chụp phim, xét nghiệm BS Bảo Anh cho tôi biết “chị yếu quá, rất khó qua, bệnh chính thì nằm trong tầm soát nhưng chị bị nhiễm trùng nặng, xuất huyết nội, phổi nấm tràn dịch…” Có lẽ ah đưa chi về, tôi như chết lặng không biết nói gì hơn, đêm về tâm sự rất nhiều với em nhưng tôi không dám nói là em sẽ đi bất cứ lúc nào. Nằm bên, tôi cứ thao thức mãi, chốc lát lại sờ vào ngực để tìm nhịp đập, sờ vào mũi để biết hơi thở còn lại với em. Ngày hôm sau bác sĩ thăm bệnh nói bóng gió, em hiểu ngay hơi thở của em chỉ tính được từng ngày. Đêm đó tôi thao thức mãi em cũng vậy, em bảo tôi “anh chợp mắt xíu đi, em không ngủ được, có gì em béo anh dậy nha”. Đêm đó em chuẩn bị mọi thứ, trời chưa kịp sáng em béo tôi dậy, mắt cay xè nhưng vẫn nhìn được nụ cười rất tươi của em , tôi ngạc nhiên thì em đưa bàn tay đầy những vết kim châm cho tôi nắm và nói nhỏ: Chúc ah ngày mới tốt lành, chúc mừng sinh nhật anh, em chuẩn bị rồi, mọi thứ, bánh kẹo, sữa có đây, chúng ta mừng sinh nhật anh nhé. Ok em! chúc em chóng khỏe, em bậc khóc nói trong trong tiếng nấc, em không còn cơ hội để chăm sóc cho cha con anh nữa, anh đừng buồn mà hãy cố gắng nuôi dạy con cái cho trưởng thành. Có lẽ duyên mình đến đây đã cạn và cứ thế sinh nhật với nụ cười chìm trong nước mắt. Sinh nhật cuối cùng em tổ chức cho tôi trong chóng vách, rồi chúng tôi dọn dẹp để ra sân bay, em đi không được nữa rồi, tôi dìu em qua cổng sân bay, mong rằng đừng có việc gì, lúc đó tôi sợ nhất người ta không cho em lên máy bay, biết thế em cố lê bước qua trạ kiểm soát, vào được cổng khi di chuyển lên máy bay tôi phải cõng em dưới cái nhìn của nhiều hành khách đi cùng, họ hỏi tôi cô ấy sao thế, tôi chỉ biết trả lời là bị gãy chân, thế rồi em cũng về được đến nhà, về nhà mới và lại nhập viện em ở viện được 2 đêm, sáng đó tôi về nhà để lo mọi thứ ở nhà, trưa đem nước và cháo lên thì phát hiện em đã miên mang, sốt cao, co giật làm rớt dây truyền máu ra ngoài, máu chảy lai láng, bác sĩ đã lắt đầu, biết không qua khỏi tôi đưa em về nhà lúc đó khoảng 3g, mọi người tập trung đông đủ và bàn tính đủ thứ, tôi như người bị bệnh đao. Thế rồi, trước khi trả lại hơi thở cho đời, em lại rất tỉnh táo, uống hết chén sữa, đi vệ sinh xong em bình thảng trút hơi thở cuối cùng, kết thúc 8 tháng trời vật vã…
- Tôi nhớ nhất lúc em cùng tôi du lịch bất đắc dĩ ở Singapore em luôn cười và luôn chủ động gây cười.
- Tôi nhớ nhất những lúc em hồi phục, 2 đứa dạo tìm cà phê, quán phở, quán cơm ở Cầu Giấy..
- Tối nhớ nhất những lần đi rút tiền ngân hàng mà em không dám ngất mặt lên, đi siêu thị để mua mọi thứ linh tinh, đi chùa để cầu an, trước Quan Âm Bồ Tát em chỉ biết van xin cho con được sống để trả nợ kiếp.
- Tôi nhớ nhất bóng dáng liêu xiêu mỗi khi em khập khễnh bước ra sân bay, tiễn em đi như đưa em vào khoảng không hư vô…
- Tôi nhớ nhất thằng con trai vừa ngủ dậy chạy đôn đáo để tìm tôi và hỏi mẹ đi đâu rồi ba…?!
- Tôi nhớ nhất những ngày em đi, trưa đi làm về nhìn bếp nhà lạnh lẽo, em đâu rồi, tại sao lại vậy …
- Tôi nhớ nhất những ngày em đi, trưa đi làm về nhìn bếp nhà lạnh lẽo, em đâu rồi, tại sao lại vậy …
Hôm nay 1-8 (AL), ngày Đại Tường, tròn 2 năm em mất, với 3 ngày tụng niệm cầu mong chư Phật tiếp dẫn, cầu mong thân tâm an lạc, càu mong hương linh siêu thoát…
Trong lúc khốn khó, tôi xin chân thành gởi lời cảm ơn đến:
Bạn Soi Truong Soi và anh Lê Hải 2 người đến thăm, biết chuyện chốc hết ví ủng hộ chúng tôi làm lộ phí đi đường, cảm ơn bàn cà phê chào buổi sáng, cảm ơn chị Kim Huynh và ACE VP đã tạo mọi điều kiện giúp đỡ gia đình tôi, cảm ơn chị Kim Ngân Võ người luôn đồng hành từ khi phát bệnh đến lúc mất và tin nhắn cuối cùng em tôi gởi đến cho chị là: Chị ơi, bác sĩ họ chạy rồi chắc em phải về, và nhận tin nhắn cuối cùng từ thuê bao của chị, chi an ủi: Họ chạy mình về tự chữa, tự tìm thuốc thôi em, em cố lên nhé…!
Cảm ơn ACE Văn phòng báo NLĐ tại Đà Nẵng và đặc biệt anh Han Tranđồng hành và giúp đỡ chúng tôi cho đến khi em về cõi vĩnh hằng…
Cảm ơn 2 bạn thân thiết nhất Thu Hong, Hellen Le Hellen luôn giành sự quan tâm đặc biệt nhất cho gia đình tôi.
Cảm ơn bạn Thuc Minh đã tận tình giúp đỡ chúng tôi khi chúng tôi còn bơ vơ nơi đất khách.
Cùng tất cả các cô chú bác 2 bên, anh chị em, đồng nghiệp, bạn bè thâm quyến… cảm ơn tất cả mọi người, xin mọi người bỏ qua những gì chúng tôi sơ xuất…
Em vừa đi
(Tặng TCS)
Em vừa rời bước đi thôi
Cánh cửa còn bỏ ngỏ
Khuất bóng em rồi
Nắng ngưng trên vách
Sững sờ em
Rạng rỡ nụ cười
Cái vẫy tay, mắt nhìn láu lỉnh.
Cánh cửa còn bỏ ngỏ
Khuất bóng em rồi
Nắng ngưng trên vách
Sững sờ em
Rạng rỡ nụ cười
Cái vẫy tay, mắt nhìn láu lỉnh.
Em vừa rời bước đi thôi
Thấp thoáng vòm cây
Bóng em đầy nắng
Thương nhớ gieo trồng còn để lại đây.
Thấp thoáng vòm cây
Bóng em đầy nắng
Thương nhớ gieo trồng còn để lại đây.
Ngôi nhà ấm hơi em
Cánh cửa nhỏ in dấu tay em vịn
Ấm nước sôi chờ tắt lửa em về
Nhà vắng lặng đợi em giòn tiếng...
Cánh cửa nhỏ in dấu tay em vịn
Ấm nước sôi chờ tắt lửa em về
Nhà vắng lặng đợi em giòn tiếng...
Phải em không ?
Bóng lướt qua rất vội
Cổng khép hờ như khẽ lay lay
Bước chân thoảng gió bên hè
Giọt nắng xiên trên vách...
Em về nhóm lửa cùng anh ?
VKN- 30.10.2012.
Bóng lướt qua rất vội
Cổng khép hờ như khẽ lay lay
Bước chân thoảng gió bên hè
Giọt nắng xiên trên vách...
Em về nhóm lửa cùng anh ?
VKN- 30.10.2012.